Công tử Bạc Liêu còn phải thán phục Vùng đất ấy có tên gọi Dubai, thuộc Các tiểu vương quốc Ả Rập hợp nhất (United Arab Emirates – UAE). Cách nay khoảng 3 thế kỷ – cùng thời khai hoang và xây dựng Sài Gòn – Gia Định ở Việt Nam, Dubai vẫn còn là vùng hoang mạc với vài làng chài nghèo khổ. Cư dân bấy giờ thưa thớt, trước mặt là vịnh Ba Tư, sau lưng là trập trùng sa mạc hoang vu. Đã vậy, vùng đất này lại có lượng mưa thuộc nhóm thấp nhất thế giới, chẳng thể trồng được gì. Nên chi, nguồn sống độc nhất của họ là trông cậy vào tài nguyên biển: đánh bắt hải sản và mò lệ để đổi nhu yếu phẩm và lương thực từ thương hồ tứ phương ghé qua. Mãi đến năm 1966, lịch sử của Tiểu vương quốc Dubai sang trang mới khi người ta phát hiện được một nguồn tài nguyên dầu hỏa. Thế nhưng nguồn lợi trời cho ấy lại do đế quốc Anh kiểm soát. Đến năm 1971, khi liên hợp Anh rút chân ra khỏi bán đảo Ả Rập, cuộc sống của Dubai bắt đầu khởi sắc. Những làng chài nghèo túng ngày xưa chỉ còn trong ký ức, và ký ức ấy được lưu giữ, tái hiện trong các bảo tồn. Không như các bảo tồn đồ sộ ở phương Tây, bảo tàng của Dubai khá khiêm tốn, nhỏ hẹp và đơn giản như chính lịch sử và đất nước của họ. Dubai bây giờ khác 180 độ so với ngày xưa.
Công tử Bạc Liêu ở VN, theo truyền thuyết, dám đốt tiền giấy để luộc trứng gà trứng vịt. Đó là một kiểu “chơi ngông”. Ở Dubai người ta cũng “chơi ngông” nhưng không phải đốt tiền nấu trứng, mà “ngông” theo kiểu khiến mọi người phải thán phục, đó là cái gì cũng nhất thế giới: Tòa nhà cao nhất thế giới (Buji Khalifa, 164 tầng, cao 828 m) có cầu thang máy nhanh nhất địa cầu (64 km/giờ), đi từ tầng trệt lên đến tầng 124 ở độ cao 452 m chỉ mất đúng 1 phút; Khách sạn 7 sao (Buji Al Arab, còn gọi là khách sạn Cánh buồm, giá bia cũng 7 sao, nếu quy ra tiền Việt là 360.000 đồng/chai); Siêu thị lớn nhất thế giới (Dubai Mall); Chiếc nhẫn vàng bự nhất thế giới (ở khu Chợ Vàng – Dubai City of Gold). Đặc biệt, ở xứ sở nóng hầm hập nhàng nhàng 40 độ C, thế mà Dubai vẫn có nhà trượt tuyết, cố nhiên đó là tuyết nhân tạo. Nếu là công dân chính thức của Dubai, bạn sẽ không phải đóng bất cứ loại thuế nào, đã vậy còn được bao cấp học hành, xe đón đưa học trò (school bus), săn sóc y tế, cấp nhà ở… Ngay cả trạm chờ xe bus trong nội thành và ngoài xa lộ đều được trang bị máy lạnh cho hành khách thêm phần mát mẻ. Vì dân số Dubai quá ít, nên những công việc lao động phổ biến, bán hàng, dịch vụ… Đều thuê cần lao nước ngoài (chiếm khoảng 90% lực lượng cần lao, trong đó có một số ít người Việt). Nữ giới Dubai đa phần làm mướn việc nội trợ, chăm nom gia đình, mọi thu chi tài chính đều do người chồng toan tính. Người đàn ông Dubai muốn cưới vợ, thì phải có của hồi môn cho cô dâu tối thiểu 5 kg vàng 24K hoặc 22K. Thu nhập bình quân đầu đứa ở Dubai thuộc vào hàng cao nhất thế giới (gần 58.000 USD/năm, chỉ xếp sau Qatar và Luxembourg). Với thu nhập “khủng” ấy, không màng đến chuyện luộc trứng như công tử Bạc Liêu, người Dubai có thể đốt tiền giấy để… Nấu cơm! cố nhiên họ không “ngông” kiểu như vậy. Đến Dubai làm gì ? Trong 7 tiểu vương quốc thuộc UAE, giàu nhất không phải Dubai mà là Abu Dhabi. Thế nhưng Dubai lại hội đủ những yếu tố khiến du khách phải tò mò muốn ít ra một lần “mục sở thị”. Đó là lý do giải thích tại sao Dubai đang nổi lên như một điểm đến thích, ngành du lịch nên nghiễm nhiên trở thành một trong những nguồn thu thập chính, chỉ sau dầu hỏa. Ngoài khám phá những cái nhất thế giới như đã nêu trên, “đặc sản” sa mạc chính là nơi người Dubai muốn du khách thập phương trải nghiệm để hiểu thêm cuộc sống của họ. Có 3 tiết mục chính dành cho du khách khám phá sa mạc Dubai: ngồi trên xe địa hình vượt đồi cát, cưỡi lạc đà và dùng bữa tối xem múa lửa. Trừ ban đêm, còn lại tất đều diễn ra trong bối cảnh “nắng cháy da người”. Trên sa mạc hoang vu ấy, vẫn còn lưu lại xác những chiếc xe hơi bị cháy trụi, chỉ còn trơ khung sắt, kết quả kém may mắn cho những chiếc xe gặp nạn khi tùng phèo xuống đồi cát. Một loại hình du lịch mạo hiểm đúng nghĩa.
Là du khách Việt, đến Dubai sẽ giúp ta tự vấn lương tâm tại sao lại có người đi phá rừng hoặc “bức tử” những cây xanh trong thị thành của mình một cách không tiếc thương, trong khi ở xứ họ cọng cỏ còn không mọc nổi. Ngoài cọ và chà là – hai loại cây đặc trưng ở Trung Đông – các loại cây khác khó mà sống sót trên vùng đất khắc nghiệt này. Chính vì thế, người dân Dubai rất yêu cây du lịch vũng tàu xanh, một ái tình mãnh liệt đến mức họ sẵn sàng phóng khoáng chi tiền để trồng cây, trồng cỏ. Phí tổn tạo mảng xanh này không hề rẻ. Giống như bang California bên Mỹ, muốn biết nhà nào khá giả chỉ cần đếm số cây cọ trong vườn nhà họ, mỗi cây như vậy có giá 50.000 USD (hơn 1 tỉ đồng). Tổn phí trồng một cây xanh như vậy ở Dubai cao hơn nhiều, có thể tương đương với việc xây một căn vi la, nhìn vào nhà nào có nhiều cây xanh và bãi cỏ, vững chắc đó là “đại gia” thứ thiệt. Phải ai đó dại dột đốn hạ 1 cây xanh, đồng nghĩa với việc họ đã đập tan nát 1 vi la! Nước sinh hoạt ở Dubai thực sự khan hiếm, muốn cây và cỏ được sống tốt, họ phải tưới tự động 24/24 giờ. Nước ngọt ở Dubai đắt hơn xăng. Nói vui, ở Dubai chỉ cần vài cơn mưa ngập lụt như ở TP.HCM hay Hà Nội thì chẳng khác nào được thượng đế ban cho một núi vàng. Tiếc thay chuyện ấy chưa bao giờ diễn ra. Khi nào người Dubai đến Việt Nam ? Đoàn nhà báo chúng tôi đến Dubai vào đầu tháng 10 năm nay để chứng kiến hai sự kiện: Công ty du lịch Vietravel nhận giải thưởng World Travel Awards (WTA); thứ hai là buổi giới thiệu du lịch VN và hoạt động của Vietravel với các nhà tổ chức du lịch ở UAE. Trong buổi tiệc tối giới thiệu du lịch VN, một nhà hàng của người Việt ở Dubai nấu thết đãi quan khách những món ăn dân dã “không chê vào đâu được”. Những vị khách mời rất chấp nhận về các món ăn VN. Ẩm thực coi như ổn, còn lữ khách thì sao? Có một sự thật là người Dubai du lịch đến Đông Nam Á cốt tử ghé Thái Lan và Malaysia, còn VN số lượng khá hạn chế. Nước nào cũng vậy, một khi coi du lịch là một ngành kinh tế xung yếu thì ắt phải hội đủ những nguyên tố làm ưng ý du khách, nhất là khách nhà giàu như UAE. Người Ả Rập thích ăn hải sản và rau củ quả, những thứ này VN có đầy. Người Ả Rập thích sự mát rượi của vườn cây và những dòng sông nước ngọt, ở VN mênh mông. Người Ả Rập thích thư giãn ở những resort xanh rợp bóng dừa, ở VN dư sức đáp ứng… Những nhân tố vừa nêu hầu hết các nước ASEAN đều có, vì thế, nhân tố cạnh tranh để cuộn khách còn tùy thuộc vào “nghệ thuật câu khách” của chính VN. Người ta ước tính nguồn dầu hỏa của Dubai còn khai khẩn được trong vận hạn 150 năm nữa. Đến lúc ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ biết rằng vùng sa mạc này đang thay đổi từng ngày theo chiều hướng cái gì cũng nhất thế giới. Đó cũng là yếu tố cơ bản để đánh vào sự tò mò của du khách thập phương, trong đó có tôi. Đoàn Xuân Hải |
'Công tử' Ả Râp



0 nhận xét:
Đăng nhận xét