Cũng bởi con đường nguy hiểm, khó khăn xa lắc như thế mà chẳng có mấy ai lại “mò” tới nơi này. Ấy vậy nhưng, ở chính cái nơi xa lơ xa lắc ấy, con người và cuộc sống đơn sơ lại thấm đẫm tình người, cảnh núi soi bóng sông như một bức tranh thủy mặc. Chừng ấy thôi cũng đủ cho bất cứ ai từng vượt qua nỗi sợ hãi ngại ngùng, đặt bước chân lên vùng đất xa ngái biên cương này sẽ chẳng muốn rời đi nữa. Những ngày trời khô ráo, có thể đến Háng Gàng bằng xe máy mất chừng hơn hai tiếng đồng hồ. Tuy nhiên không phải ai cũng có đủ tự tín và kinh nghiệm để chạy xe qua những khe vực sâu tun hút và những con đường bé như sợi chỉ trên sườn núi này. Ngay cả với những người địa phương đã quen đường núi, chuyện ngã xuống vực khi đi xe máy tới đây cũng không phải là hiếm. Điều nuối tiếc thứ hai khi đi xe máy tới đây là dù cho có đủ quả cảm để chinh phục con đường thì đôi mắt không còn được thoải mái ngắm nhìn cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp đến ngỡ ngàng, bởi chỉ còn biết dán chặt xuống con đường để vô lăng khỏi lỡ dù chỉ một lần sơ suất. Cách an toàn nhất, cũng là cách tốt nhất để đến Háng Gàng là đi bộ. Khoảng 4 tiếng đi bộ trên những con đường này có thể khiến cho những đôi chân rời rã, lạc bước. Tuy nhiên, đi bộ thì chắc chắn sẽ không còn mối lo ngã vực, trượt khe, lại có thể thung dung ngắm cảnh non xanh nước biếc mây trời. Dù cho chặng đường xa có dốc, có trơn thì những bước chân rời rã khi đến tận cuối con đường cũng sẽ được vỗ về trông nom bởi những gì thiên nhiên thu vào tầm mắt. Những lời hỏi han thân tình của người dân trong bản dành cho những bước chân không biết ngại núi cách sông ngăn. Một bữa rượu sắn cùng dân bản với đôi món đồ nhậu tự kiếm được từ rừng núi sẽ xua tan hết nhọc mệt trên đường. Chỉ còn đọng lại trong tâm hồn những người yêu khám phá quê hương giang san là tình người, tình non nước không thể nào quên. Vũ Thanh |



0 nhận xét:
Đăng nhận xét