Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Chùa Ốc duy nhất ở Việt Nam

Từ Vân là ngôi chùa được xây dựng năm 1968 trên đường 3/4, TP Cam Ranh, cách Nha Trang 60 km về hướng Nam. Do được xây dựng đốn từ vỏ ốc và san hô nên ngôi chùa còn được biết đến với tên gọi chùa Ốc hay chùa San Hô. Nhờ nét kiến trúc độc đáo, chùa đã trở thành điểm tham quan quyến rũ.


Ngay từ khi bước chân vào cổng chùa, du khách đã có thể cảm nhận không gian thanh tịnh chốn thiền tu khi trước mặt là con thuyền Bát Nhã bằng ốc cao 3 tầng dài 10 m, chở đầy tam bảo (kinh, luật, luận) của Phật. Bên phải chùa là cảnh Phật Đản sanh, Phật xuống tóc, Phật thành đạo, Phật chuyển pháp luân và Phật nhập niết bàn, bên trái là điện Quan âm.




vietpicture-3771-1382514544.jpg

Tháp Bảo Tích ở chùa Ốc lôi cuốn nhiều du khách đến tham quan. Ảnh:  vietpictures 


Ấn tượng nhất với du khách là tháp Bảo Tích cao 39 m được ghi nhận là cao nhất Việt Nam. Tháp có cấu trúc cầu kỳ với 49 tiểu tháp hình chóp ở bên ngoài, trong mỗi tiểu tháp có một tượng Phật nghìn tay, nghìn mắt; trên đỉnh mỗi tiểu tháp lại có một bảo tháp nhỏ. Cứ thế hàng trăm pho tượng Phật lớn nhỏ được sắp xếp tận tường trên tòa tháp này.


Tháp Bảo Tích có 8 cửa tượng trưng cho “Bát chánh đạo”. Bên trong có 2 tầng, trên thờ Phật, dưới để du khách dừng chân chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoa lệ đậm phong vị biển khơi của tòa tháp. Không chỉ bên ngoài, các đường nét, hoa văn uyển chuyển ở bên trong tháp cũng được kết bằng vỏ sò, ốc, trai, điệp đầy tinh tế và khéo léo. Mái vòm của tháp hình nón còn được khảm hoa bằng vỏ ốc nhiều màu. Với kiến trúc hai tầng hình chóp nhọn, vươn mình lên nền trời xanh biếc, tháp Bảo Tích như tòa lâu đài lộng lẫy giữa đại dương.




diendandulich-4823-1382514544.jpg

Bên trong tháp được trang hoàng cầu kỳ và tinh xảo.  Ảnh: diendandulich 


Khổng lồ, uy nghi là vậy nhưng bạn sẽ còn phải trằm trồ kinh ngạc khi biết rằng, tháp được thiết kế và xây dựng toàn từ óc sáng tạo và đôi bàn tay khéo léo# của các nhà sư trong chùa. Để tạo nên tuyệt bút duy nhất ấy, các nhà sư đã phải mất 5 năm thực hiện, kể từ năm 1995. Qua thời gian và mưa nắng, những viên đá san hô và vỏ ốc ở đây đã nhuốm màu thời kì, tạo cho tháp một dáng vẻ xù xì nhưng cổ kính và rất mực thái bình.


Ngoài tháp, hành trình xuống “18 tầng địa ngục” là trải nghiệm rất khích ở chùa Ốc. Đường xuống “địa ngục” tuy chỉ dài khoảng 500 m, nhưng vẫn được xây dựng rất kỳ công từ đá san hô, vỏ ốc, bên ngoài bao bọc hình rồng bắt mắt. Do xuyên xuống lòng đất sâu, nên lối đi ở đây tối, nhỏ hẹp, khúc khuỷu quanh. [  Liên kết tài trợ   du lịch vũng tàu  ]


Nhưng nghe đâu điều này không thể cản được bước chân của những người ưa khám phá. Với cây nến hoặc đèn pin trong tay, bạn có thể thử cảm giác “rơi xuống 18 tầng địa ngục”. Dọc lối đi là 12 tấm bảng ghi lại tội ác của dương gian và hình phạt nơi cửa ngục, giống như lời khuyên răn con người sống hướng thiện, hồn hậu. Sẽ đôi lúc bạn bị giật thột vì cảnh “tra tấn kinh rợn” thoáng ẩn hiện ra trong ánh sáng lập lòe.




vuonhoaphatgiao-1-8870-1382514544.jpg

Trong chùa còn rất nhiều tháp, động, tượng được làm bằng san hô, vỏ ốc. Ảnh:  vuonhoaphatgiao 


Vượt hết “18 tầng địa ngục” và đi qua chiếc cầu Nại Hà, theo thuyết nhà Phật là bạn đã kết thúc mọi thống khổ và trở lại thế gian, bằng cửa ra là miệng của một con rồng lớn. Tuy chỉ là quan niệm nhưng bạn sẽ cảm thấy lòng lắng lại, như đã giũ bỏ được mọi ưu phiền và đón nhận cuộc sống tươi đẹp xung quanh.


Theo con đường rộng thoáng sau miệng rồng, du khách đến với “thiên đường” đầy ánh sáng của “Bát Nhã hoa viên”. Ở đây, những hàng cây cổ thụ, những vườn hoa rỡ sắc màu, cùng các tượng sinh vật biển, thú rừng, núi ngũ hành làm bằng vỏ ốc… đã tạo nên một không gian thái bình khoáng đạt đến mê hồn.


Nếu có dịp đến Cam Ranh, bạn hãy dành thời gian ghé thăm chùa Ốc, để được dạo bước trên sân chùa, nghe tiếng chuông vang vọng và ngắm thế giới đại dương trên cạn vô tiền khoáng hậu.


 Vy An 



Chùa Ốc duy nhất ở Việt Nam

Chùa Ốc độc nhất ở Việt Nam

Từ Vân là ngôi chùa được xây dựng năm 1968 trên đường 3/4, TP Cam Ranh, cách Nha Trang 60 km về hướng Nam. Do được xây dựng chính yếu từ vỏ ốc và san hô nên ngôi chùa còn được biết đến với tên gọi chùa Ốc hay chùa San Hô. Nhờ nét kiến trúc độc đáo, chùa đã trở nên điểm tham quan hấp dẫn.

Ngay từ khi bước chân vào cổng chùa, du khách đã có thể cảm nhận không gian thanh tịnh chốn thiền tu khi trước mặt là con thuyền Bát Nhã bằng ốc cao 3 tầng dài 10 m, chở đầy tam bảo (kinh, luật, luận) của Phật. Bên phải chùa là cảnh Phật Đản sanh, Phật xuất gia, Phật thành đạo, Phật chuyển pháp luân và Phật nhập nát bàn, bên trái là điện Quan âm.

vietpicture-3771-1382514544.jpg

Tháp Bảo Tích ở chùa Ốc lôi cuốn nhiều du khách đến tham quan. Ảnh: vietpictures 

Ấn tượng nhất với du khách là tháp Bảo Tích cao 39 m được ghi nhận là cao nhất Việt Nam. Tháp có cấu trúc cầu kỳ với 49 tiểu tháp hình chóp ở bên ngoài, trong mỗi tiểu tháp có một tượng Phật nghìn tay, nghìn mắt; trên đỉnh mỗi tiểu tháp lại có một bảo tháp nhỏ. Cứ thế hàng trăm pho tượng Phật lớn nhỏ được xếp đặt tường tận trên tòa tháp này.

Tháp Bảo Tích có 8 cửa tượng trưng cho “Bát chánh đạo”. Bên trong có 2 tầng, trên thờ Phật, dưới để du khách dừng chân chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoa lệ đậm phong vị biển khơi của tòa tháp. Không chỉ bên ngoài, các đường nét, hoa văn uyển chuyển ở bên trong tháp cũng được kết bằng vỏ sò, ốc, trai, điệp đầy tinh tế và khéo. Mái vòm của tháp hình nón còn được khảm hoa tuần tra vỏ ốc nhiều màu. Với kiến trúc hai tầng hình chóp nhọn, vươn mình lên nền trời xanh biếc, tháp Bảo Tích như tòa lâu đài lộng lẫy giữa đại dương.

diendandulich-4823-1382514544.jpg

Bên trong tháp được trang trí cầu kỳ và tinh xảo.  Ảnh: diendandulich 

Khổng lồ, uy nghi là vậy nhưng bạn sẽ còn phải trầm trồ ngạc nhiên khi biết rằng, tháp được thiết kế và xây dựng toàn từ óc sáng tạo và đôi bàn tay khéo léo của các nhà sư trong chùa. Để tạo nên kiệt tác duy nhất ấy, các nhà sư đã phải mất 5 năm thực hành, kể từ năm 1995. Qua thời kì và mưa nắng, những viên đá san hô và vỏ ốc ở đây đã nhuốm màu thời kì, tạo cho tháp một dáng vẻ sần nhưng cổ kính và hết mực thái hoà.

Ngoài tháp, hành trình xuống "18 tầng địa ngục" là trải nghiệm rất thích ở chùa Ốc. Đường xuống “địa ngục” tuy chỉ dài khoảng 500 m, nhưng vẫn được xây dựng rất kỳ công từ đá san hô, vỏ ốc, bên ngoài bao bọc hình rồng bắt mắt. Do xuyên xuống lòng đất sâu, nên lối đi ở đây tối, nhỏ hẹp, khuất khúc vòng vèo.

Nhưng hình như điều này không thể cản được bước chân của những người ưa khám phá. Với cây nến hoặc đèn pin trong tay, bạn có thể thử cảm giác “rơi xuống 18 tầng địa ngục”. Dọc lối đi là 12 tấm bảng ghi lại tội ác của dương thế và hình phạt nơi cửa ngục, giống như lời khuyên răn con người sống hướng thiện, hiền hậu. Sẽ đôi lúc bạn bị giật mình vì cảnh "tra tấn rùng rợn" thoáng ẩn hiện ra trong ánh sáng lập lòe.

vuonhoaphatgiao-1-8870-1382514544.jpg

Trong chùa còn rất nhiều tháp, động, tượng được làm bằng san hô, vỏ ốc. Ảnh:  vuonhoaphatgiao 

Vượt hết “18 tầng địa ngục” và đi qua chiếc cầu Nại Hà, theo thuyết nhà Phật là bạn đã kết thúc mọi thống khổ và trở lại thế gian, bằng cửa ra là miệng của một con rồng lớn. Tuy chỉ là quan niệm nhưng bạn sẽ cảm thấy lòng lắng lại, như đã giũ bỏ được mọi ưu phiền và đón nhận cuộc sống tươi đẹp xung quanh.

Theo con đường rộng thoáng sau miệng rồng, du khách đến với “thiên đường” đầy ánh sáng của “Bát Nhã hoa viên”. Ở đây, những hàng cây cổ thụ, những vườn hoa ranh sắc màu, cùng các tượng sinh vật biển, thú rừng, núi ngũ hành làm bằng vỏ ốc… đã tạo nên một không gian thanh bình hào phóng đến mê li.

Nếu có dịp đến Cam Ranh, bạn hãy dành thời kì ghé thăm chùa Ốc, để được dạo bước trên sân chùa, nghe tiếng chuông vang vọng và ngắm thế giới đại dương trên cạn có một không hai.

 Vy An 

Miền Tây - điểm cuối ưa của một hành trình

1.jpg

Sau một loạt thử thách rất thích thú tại những vùng địa lý hiểm trở trên khắp Việt Nam, nhóm háo hức xuôi về miền Tây vốn lừng danh với những con sông chở nặng phù sa và tự nhiên trù mật.

2.jpg

Dừng chân tại Cần Thơ, nhóm bắt đầu với trải nghiệm trước nhất: xuôi theo ghe thuyền trên sông Cần Thơ, con sông nức danh với những câu hát dân ca Nam Bộ. Ánh nắng dịu đầu ngày, kèm theo sự mát lạnh của dòng sông khiến ai cũng háo hức, sảng khoái và đầy hứng khởi.

3.jpg

Ngồi trên ghe xuôi dọc theo con sông nổi tiếng, lắng nghe những thanh âm rộn ràng của một ngày mới, ngắm nhìn đời sống của người dân miền sông nước là một trải nghiệm ham thích và ráo trọi.

4.jpg

Dừng du lịch vũng tàu ghe tại Kool spot trước tiên trong chuyến đi miền Tây: chợ nổi Cái Răng, nhóm hích khi được “shopping” theo một hình thức khá đặc biệt này. Khám phá miền Tây, bạn nên cảm nhận bằng 5 cảm quan của mình: nghe những thanh âm rộn rã của cuộc sống, ngắm nhìn những sản vật trù phú, nếm vị chua mát, thơm ngọt của những trái cây đặc sản, tận tay chọn những sản vật quyến rũ và hít hà hương thơm mê hoặc của cây trái. Các bạn trẻ chọn mua một túi trái cây và lại được “khuyến mãi” thêm nụ cười cùng sự nhân đức của người dân sông nước.

6.jpg

Thẳng tiến hành trình, nhóm đấu khám phá U Minh Thượng, kool spot tiếp theo của chuyến đi miền Tây. Rừng U Minh Thượng hào phóng, thân thiện như tính cách tiêu biểu của người miền Tây Nam Bộ vậy. Những người dân ở đây chia sẻ, không phải càng ngày càng, ngày hai có thể hiểu được U Minh Thượng mà phải ở đủ lâu, phải ăn đủ thấm, phải lặn ngụp dưới dòng nước này, phải biết vừa chèo xuồng xuyên rừng vừa cất cao câu hò cho bớt vẻ tĩnh mịch của rừng thì mới đích thực hiểu U Minh Thượng.

7.jpg

Dưới thảm nước xanh, màu nước đỏ có được bởi mỗi mùa lá tràm rụng tích lại từ mùa này sang mùa khác chìm lấp dưới lòng rồi au đỏ như son trong veo. Khám phá U Minh Thượng bằng thuyền, xuyên qua những hàng cây tràm mọc lên trên nước, bạn sẽ hiểu được phần nào sự hà khắc của đời sống của người dân sông nước.

8.jpg

U Minh là điểm kết thúc của chuyến đi 10 ngày thú nhận trong hành trình mùa hè Clear My Kool Vietnam. Giã từ màn sương buốt lạnh của vùng núi rừng nơi địa đầu giang sơn, cái nắng chói chang của đất trời miền Trung, những cơn mưa trắng xóa ở Tây Nguyên và những câu hò sông nước Nam Bộ, nhóm trở về thị thành, đấu check in trên bản đồ My Kool Vietnam để hành trình 2014 sẽ được tiếp tục bắt đầu trong năm tới. Ảnh:  Dương Công Sơn  

 Phương Thảo 

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Tưng bừng lễ hội Nghinh Ông







Hơn 200 tàu bè ngư dân Cần Giờ ra khơi nghinh Ông – Ảnh: Tự Trung


>> Ngư gia Cần Giờ vào hội
>> Đề nghị lễ hội nghinh ông Cần Giờ là di sản nhà nước
>>   du lịch vũng tàu   Nghinh Ông trên biển Cần Giờ


Xuyên suốt gần 200 năm, lễ hội “Nghinh Ông – cầu ngư “ ở Cần Giờ đã được tổ chức lần đầu từ năm 1816 (Bính Tý, tức năm Gia Long thứ 15) vào ngày rằm tháng 3 âm lịch, khi Lăng ông thủy tướng Nam Hải được xây dựng. Từ 1913 (Quý Sửu), lễ “Nghinh Ông – cầu ngư” được tổ chức vào ngày rằm tháng 8.


Năm nay, niềm vui mới đến với Cần Giờ là lễ hội Nghinh Ông được Bộ Văn hóa – thể thao và du lịch công nhận là di sản văn hóa phi vật thể nhà nước. Lễ hội được người dân Cần Giờ tổ chức tưng bừng suốt ba ngày từ 19 đến 21-9 (tức 15, 16, 17 tháng 8 âm lịch) với nhiều hoạt động có trẻ thơ làm chủ thể.


Trong hàng ngàn người đổ về Cần Giờ dự hội có rất nhiều người con Cần Giờ từ xa về và cả nhiều đứa ở những miền quê ruộng vườn tưởng như thường biết đến lễ cầu ngư như Tây Ninh, Củ Chi.


TỰ TRUNG



Tưng bừng lễ hội Nghinh Ông

Mù Cang Chải, mùa lúa vàng







Mùa lúa vàng ở huyện Mù Cang Chải (Yên Bái). Ảnh: THANH CHƯƠNG


 

  

 



 Hành trình lên núi ngắm… Ruộng bậc thang 


Vào một ngày cuối tháng 9, tôi nhận được điện thoại của Lê Nguyễn, đồng nghiệp Báo Đất Mũi từ mảnh đất Cà Mau cực nam hỏi: “Bao giờ thì các anh đi Mù Cang Chải đấy? Tôi rất muốn đi chụp ảnh ruộng bậc thang vào mùa lúa chín”. “Cuối tháng này” – tôi đáp. Vậy là Lê Nguyễn “bay” ra ngay nhập đoàn với chúng tôi.


Xe lăn bánh mà hành lý chật cả ô-tô. Các phóng viên ảnh mang theo khệnh khạng mấy túi đựng nào máy ảnh, ống kính và chân máy. Nhiều người đã có kinh nghiệm chụp ảnh ruộng bậc thang Hoàng Su Phì, Hà Giang còn mang cả túi ngủ. Phát xuất từ TP Yên Bái vào sáng sớm tờ mờ, thế mà những chiếc xe máy, ô-tô chở các đoàn khách du lịch và thanh niên đi “phượt” đã rộn rịp. Mầu cờ đỏ sao vàng rực rỡ trên áo, mũ, ba-lô của các thành viên đi “phượt”. Biển hướng dẫn cho chúng tôi biết tới thị trấn Mù Cang Chải còn 185 km nữa. Chúng tôi bắt đầu hành trình lắc phải, lắc trái với những cua tay áo chóng mặt. Qua được vài đoạn cua, bạn đồng nghiệp thường trú địa phương kể: “Đi công tác miền núi sợ nhất là sạt lở vào mùa mưa bão. Đợt vừa rồi trong khi san ủi con đường này, đơn vị thi công phát hiện một chiếc xe máy cũ và một người bị vùi lấp do sạt lở núi từ cách đây gần chục năm. Do vụ lở xảy ra vào ban đêm, người đi một mình nên không ai biết. Hiểm nhất là sạt lở diễn ra bất cứ lúc nào, ở đâu”. Cảm giác lo âu sớm tan biến khi chứng kiến sự náo nức của các bạn đồng nghiệp lần đầu đặt chân đến huyện xa xăm nhất của Yên Bái.


Xe bắt đầu vượt đèo Khau Phạ. Đèo Khau Phạ (tiếng Thái nghĩa là sừng trời) dài 27 km là một trong “tứ đại đèo” dài và hiểm trở nhất vùng Tây Bắc. Khau Phạ cũng là đèo hiểm trở nhất trên quốc lộ 32 từ Hà Nội lên Mù Cang Chải. Trên đèo, vết tích của những vụ lở núi vẫn còn hiện hữu với các vụ trượt ta-luy. Từ đèo Khau Phạ, có thể thấy thung lũng ruộng bậc thang chín vàng như tranh vẽ. Các nhà nhiếp ảnh mau chóng xuống xe chọn điểm ưng nhất chụp những góc hình đẹp và những chiếc dù lượn đang lơ lửng. Lang thang một hồi, Lê Nguyễn quay về xe, lấy tay gạt mồ hôi ròng ròng trên trán cười hiền: “Góc chụp này quá đẹp. Chỉ tiếc là thiếu nắng. Hy vọng tương lai thời tiết đẹp hơn”.


Tới thị trấn Mù Cang Chải đã xế chiều. Trời lúc này mới hửng nắng. Mấy nghệ sĩ nhiếp ảnh tranh thủ đi chụp những cánh đồng ruộng bậc thang trên đường đi qua rất đẹp nhưng lúc đó thời tiết còn ảm đạm. Tôi dạo một loanh quanh thị trấn nhỏ. Tuần Văn hóa, Thể thao và Du lịch danh thắng quốc gia ruộng bậc thang


Mù Cang Chải năm 2013 mở đầu đúng vào ngày chúng tôi lên. Quang cảnh ngày hội tưng bừng. Dạo bước quanh khu chợ phiên mới cảm nhận hết được cái thú của phiên chợ vùng cao. Khu chợ nhãi nhép với những thiếu nữ Mông Đơ, Mông Đu, Mông Lềnh, Mông Si trong các y phục cổ truyền đằm thắm với chiếc ô làm duyên có đôi má đỏ hây hây đến nao lòng. Hơn 91% số dân ở Mù Cang Chải là người Mông nên gọi phiên chợ Mù Cang Chải là phiên chợ của người Mông quả không sai.


Trong khu chợ phiên, những quầy nhỏ lợp rạ bán sản phẩm của từng xã Chế Cu Nha, La Pán Tẩn, Nậm Có, Dế Xu Phình, Cao Phạ, chế tác, v.V. Cơ man nà những vị thuốc chữa bệnh bằng cây cỏ trong rừng. Những lọ mật ong rừng đặc sánh, ngọt lịm với từng mảng sáp ong to tướng. Những quầy bán đồ thổ cẩm có nhiều chiếc khăn sặc sỡ, những chiếc váy hoa văn đẹp được bàn tay cô gái Mông cáng đáng thêu mỗi khi rỗi rãi đồng ruộng. Nơi hội tụ đông nhất là khu trình diễn cách làm bánh dày và rèn dao của người Mông.


Trong chiếc cối bằng thân cây, những chàng trai Mông mạnh khỏe dùng chày giã cơm nếp thật nhuyễn làm bánh dày to bản như những chiếc đĩa. Bánh dày cắt ra thành từng miếng dài chấm với mật ong rừng có vị thơm, bùi và hấp dẫn vô cùng.


Ở gian kế bên, một bác dân cày nhanh nhẹn   du lịch vũng tàu   nung miếng sắt trong ngọn lửa đỏ rực rồi đập, gò. Những tia lửa đỏ bắn ra từ chiếc bễ lò rèn tung lên từng chùm như pháo bông. Chả mấy chốc, những con dao Mông sắc lẻm hiện ra thật nhanh dưới bàn tay khéo. Phiên chợ vùng cao cứ nờm nợp diễn ra với những dòng người rộn rịp xuôi ngược.


Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc mọi người náo nức đi xem buổi biểu diễn văn nghệ. Những tiết mục dân ca Mông, những chàng trai, cô gái Mông trình diễn các điệu múa, lời ca ngọt ngào vút lên trong đêm sâu thẳm. Tôi chợt nghe thấy tiếng cười khinh khích bên cạnh. Mấy cô gái ngồi kế bên tròn mắt hỏi: “Anh không thấy lạnh à? Ở đây mùa hè chúng em cũng phải đắp chăn ngủ đấy”. Tôi quay sang thấy cô nào cũng súng sính trong áo khoác. Té ra từ chiều mải xem chợ phiên tôi chỉ mỏng mảnh mỗi chiếc sơ-mi cộc tay. Không khí ở thị trấn có độ cao hơn 1.000 m này cũng từa tựa như Sa Pa, thật mát mẻ và dễ chịu, rất hạp cho loại hình du lịch nghỉ dưỡng.


Đêm đã về khuya. Đi trong dòng người xem phiên chợ vùng cao, đôi khi chúng tôi lại gặp các thanh niên đi du lịch hỏi có biết khách sạn nào còn phòng không. Những ngày này, tìm được một phòng nghỉ tạm ở thị trấn Mù Cang Chải thật khó.


Chủ toạ UBND huyện Mù Cang Chải Giàng A Tông, sinh năm 1974 có tác phong nhanh nhẹn và cởi mở. Lăn lộn nhiều tới những bản xa xôi, từng xã hẻo lánh của huyện nằm trong số 63 huyện nghèo nhất nước này, Chủ tịch Giàng A Tông hiểu rất rõ những khó khăn, thuận tiện của địa phương. Chủ toạ trẻ người Mông giảng giải: “Tuần Văn hóa, Thể thao và Du lịch danh thắng quốc gia ruộng bậc thang Mù Cang Chải tổ chức lần này là lần thứ hai với đích kết liên phát triển du lịch tám tỉnh Tây Bắc mở mang. Đến đây, du khách trong và ngoài nước có thể khám phá và chiêm ngưỡng những thửa ruộng bậc thang kỳ vĩ, nơi hội tụ những tinh hoa và sáng tạo không ngừng của bà con các dân tộc trong quá trình cần lao sản xuất và sinh hoạt cộng đồng. Khó khăn lớn nhất đối với đời sống sinh hoạt của người dân và du khách vẫn là địa hình phức tạp, liên lạc khó khăn, hạ tầng cơ sở thiếu thốn”. Tôi chia sẻ những trăn trở, suy nghĩ của lãnh đạo một địa phương khó khăn trong phương hướng tìm lối thoát nghèo cho bà con. Với hơn 2.500 ha ruộng bậc thang, trong đó có 500 ha tụ họp ở ba xã Dế Xu Phình, La Pán Tẩn và Chế Cu Nha được


Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch công nhận năm 2007 là di tích danh thắng cấp quốc gia, Mù Cang Chải đang trở nên “điểm đến” hấp dẫn cho khách du lịch trong và ngoài nước tới khám phá.


 Nỗi lo bảo tàng danh thắng 


Hôm sau, chúng tôi nối hành trình. Rút kinh nghiệm từ mấy hôm trước, “lương khô” chuẩn bị sẵn là mấy chiếc bánh mì mang theo để lót dạ lúc mài miệt sáng tác. Nghệ sĩ nhiếp ảnh Quang Bình, người từng đi qua nhiều nẻo đường giang sơn, kể lại câu chuyện chiều hôm trước mà hú hồn. Số là các anh nhờ người dân ở thị trấn Mù Cang Chải đưa đi chụp một số cảnh. Đang vào đoạn cua tay áo hốt nhiên lốp sau xe máy nổ do va vào đá sắc, mất lái. Đúng lúc ấy một chiếc xe ô-tô ngược chiều lao tới. Rất may là người lái xe ô-tô phanh kịp thời. Nếu không thì… Kể xong, anh Quang Bình mở máy ảnh khoe luôn những hình ảnh ruộng bậc thang ở Dế Xu Phình, La Pán Tẩn và Nậm Có tuyệt đẹp với nắng vàng rỡ ràng và bầu trời trong xanh. Để có được những bức ảnh đó, người nghệ sĩ phải chấp thuận khó khăn, gian khổ và thỉnh thoảng cả sự Nguy hiểm bất thần luôn rình rập.


Tới xã Chế Cu Nha, chúng tôi gặp vợ chồng anh Xu-di người bang Ba-va-ri-a, Đức đang mê say chụp hội thi “Gặt lúa nhanh, cày ruộng giỏi”. Chụp xong, Xu-di cười hể hả: “Chúng tôi đi xe máy hơn 300 km lên đây quả là bõ công. Sơn hà Việt Nam có quá nhiều cảnh đẹp. Tuy nhiên, các bạn nên có phương thức bảo tồn tự nhiên trước tác động của con người làm biến đổi môi trường sống”. Ấy là Xu-di nói đến ảnh hưởng của các công trình thủy điện đối với môi trường thọ thái cũng như tình trạng phá rừng, khai hoang khoáng sản lung tung vẫn tiếp diễn dọc đường. Từng có dịp đến nhiều nước ở châu Âu, tôi hiểu những gì Xu-di muốn nói. Đó còn là sự xót xa, tiếc trước những di sản thiên nhiên đang bị con người do vô tình hay cố ý tàn phá. Với 52.178 ha rừng thiên nhiên và 17.285 ha rừng phòng hộ, Mù Cang Chải đang sở hữu một “kho tàng” vô giá. Mù Cang Chải cũng kiêu hãnh có đỉnh núi Púng Luông cao 2.985 m, đứng thứ nhì Đông Dương sau đỉnh Phan Xi Păng của Lào Cai. Mấy hôm ở Mù Cang Chải, chúng tôi để ý thấy nhiều nhà toàn dùng gỗ pơ-mu làm giường, tủ, cánh cửa, ốp trần, v.V. Nếu không có những biện pháp kiên quyết bảo vệ rừng đặc hữu tại khu bảo tồn loài sinh cảnh Chế Tạo và những khu rừng phòng hộ đầu nguồn, chúng ta không chỉ mất đi những khu rừng nguyên sinh vô giá, mà còn mất nhiều loài động vật, thực vật và những cây dược liệu quý có tác dụng chữa bệnh cứu người.


Chúng tôi gặp một đoàn thanh niên đi “phượt” trên đèo Khau Phạ. Đồng phục của cả đoàn là những chiếc áo phông in hình cờ đỏ sao vàng ranh. Nguyễn Đức Hợp, viên chức Công ty Thương mại và dịch vụ du lịch trực tuyến Việt Nam cởi mở: “Tới Mù Cang Chải, chúng em có dịp trải qua khó khăn thử thách, mới hiểu thêm những điều trước đây chỉ biết tới qua sách báo”. Rồi Hợp đưa chúng tôi địa chỉ thư điện tử để xin những tấm ảnh chúng tôi chụp cả đoàn làm kỷ niệm. Những đoàn thanh niên du lịch mạo hiểm ở Mù Cang Chải như đoàn của Hợp chúng tôi đã gặp nhiều trong chuyến đi. Mừng nhất là nhiều đoàn còn phối hợp mang tặng sách báo, thuốc chữa bệnh, áo quần cho các hộ nghèo ở các xã. Ưng chuẩn những chuyến trải nghiệm hữu ích như thế, hy vọng các em sẽ trưởng thành hơn trong nghĩ suy, việc làm cũng như nâng cao ý thức, trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với tương lai.


Chúng tôi tạm biệt Mù Cang Chải khi trời bắt đầu phất phơ mưa do ảnh hưởng của cơn bão số 10. Đang chao đảo với những cú đánh võng nơi đèo Khau Phạ thì bạn đồng nghiệp “xuất khẩu” mấy vần thơ “bút tre”:


“Chưa đi chưa biết Mù Cang Chải ra tấm thảm dệt vàng no đủ


Ngỡ rằng đang ở trong mơ Hóa ra tiên cảnh ở ngay dương thế”.


Nghe mấy vần thơ của người bạn, chẳng biết có phải vì dư vị của chén rượu sơn tra thơm nồng tối hôm trước hay do những cua tay áo làm tôi bồng bềnh như say sóng.


 HUY THẮNG 


 Bài dự thi xin gửi về địa chỉ:  


 Ban Thư ký – Biên tập, Báo dân chúng, 71 phố Hàng Trống, quận Hoàn Kiếm, TP Hà Nội.  


 Email: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.  




Thu hoạch lúa ở Mù Cang Chải. Ảnh: XUÂN ANH



Mù Cang Chải, mùa lúa vàng

Cận cảnh Vũng Chùa - Đảo Yến... mai táng Tướng Giáp







Thuộc xã Quảng Đông, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình, Vũng Chùa – Đảo Yến là khu du lịch nức danh nằm ở phía Bắc tỉnh Quảng Bình


Khu du lịch này được hợp thành bởi hai địa danh là bãi biển Vũng Chùa nằm ở đất liền và Đảo Yến cách 20 phút đi thuyền. Ảnh: Đảo Yến nhìn từ bãi biển Vũng Chùa


Nằm bên vịnh nước sâu Hòn Lam và Đèo Ngang hùng vĩ, Vũng Chùa là bãi biển rất sạch và đẹp, được bao quanh bởi nhiều di tích thắng cảnh


So với nhiều bãi biển nức tiếng khác, Vũng Chùa còn khá hoang sơ

  du lịch vũng tàu  

Cách Vũng Chùa không xa là Đảo Yến thơ mộng, thường được người dân địa phương gọi là Đảo Nồm, có diện tích khoảng 10ha


Mặt nhìn vào lục địa của Đảo Yến là những bãi cát chạy dài và một triền núi thấp


Mặt hướng ra Biển Đông có nhiều bãi đá hùng vĩ, được sóng biển tạo nên nhiều hình thù khác nhau


Đảo Yến là nơi sinh sống của một đàn chim yến đông đúc. Tới nơi đây, du khách sẽ có cơ hội nhìn thấy từng đàn chim yến ríu rít đua nhau chao lượn ngay trên đỉnh đầu, một cảnh sắc ấn tượng và rất khó quên


Hiện tại, tiềm năng du lịch của Vũng Chùa – Đảo Yến còn rất lớn


Được chọn làm nơi an táng Đại tướng Võ Nguyên Giáp, khu du lịch này sẽ trở thành một điểm đến quan trọng, thúc đẩy sự phát triển kinh tế của tỉnh Quảng Bình – quê hương vị Đại tướng huyền thoại. Ảnh: Internet


AloBacsi.Vn
Theo thái hoà – tri thức



Cận cảnh Vũng Chùa - Đảo Yến... mai táng Tướng Giáp

Trà chanh Sài Gòn 'hợp rồi tan'








Trong khi Trà chanh tại Hà Nội sau nhiều năm vẫn là nơi được giới trẻ tuyển lựa làm chỗ đến và còn rất đông vui thì trà chanh Sài Gòn lại hoàn toàn trái ngược.


  Quạnh phố trà chanh Sài Gòn  


Sau hơn 1 năm xuất hiện ở Sài Gòn và đã gây ra được làn sóng mới nhưng trà chanh Sài Gòn không giữ vững được vị thế của mình mà mau chóng tán phễu. Bởi giới trẻ Sài Gòn chỉ tò mò về “văn hóa” này thời gian đầu, rồi cũng dần chìm vào lãng quên, giống như các món ăn phong trào khác như: chè Khúc Bạch , Bún đậu mắm tôm ,…


Xuất hiện trên con đường được mệnh danh là trung tâm trà chanh của Sài Gòn ở Lê Thị Riêng (Quận 1), dạo quanh một vòng chỉ còn leo lét vài quán trà chanh buồn hắt hiu.


Sau hồi kiếm quán đông đúc nhất nhưng bất thành, chúng tôi quyết định chọn một quán có cái tên “khá Hà Nội”. Vừa bước tới cửa, tiếng nhạc ồn ào phát ra từ bộ loa gắn với chiếc laptop được người thanh niên trông quán ngồi nghiền ngẫm khi vắng khách.



 Ngoài chúng tôi, quán trà chanh tại Sài Gòn vắng lặng, không có khách.  


Vốn liếng không có cảm tình với trà chanh, tôi quyết định chọn một ly nước khác và quan sát. Sau hơn 30 phút tại đây mới có thêm 1 cặp nam nữ tiến vào quán thế nhưng cũng như tôi, đôi nam nữ này không chọn trà chanh mà chọn: 1 ly chè Khúc Bạch, cùng 1 ly nước Mơ.


Khi được hỏi vì sao không uống trà chanh, thanh niên này nói:  “Trà chanh không có gì đặc biệt, chẳng qua là nước hóa chất vị trà xanh và một vài lát chanh tươi tạo mùi, mình không thích trà chanh ”. Bạn gái của anh chàng này thực dụng hơn,  “Nếu so sánh giá cả và chất lượng, mình sẽ chọn một ly cam vắt tại Sài Gòn với   du lịch vũng tàu   giá chỉ 15 ngàn đồng, đắt hơn 5 ngàn nhưng đó không phải vấn đề, mình cần một thức uống có giá trị ”.



 Khách hàng hiếm hoi bước vào quán nhưng không chọn trà chanh  .


Cố nán lại ngồi lâu hơn nhưng rút cuộc cũng không có thêm khách hàng nào vào quán này nữa. Gọi tính tiền và tranh thủ hỏi chủ quán về tình hình kinh dinh, anh này nói,  “Mình cũng sắp phải chuyển đổi mục đích dùng cái quán này thôi, trà chanh ế ẩm quá. Mình không phải thuê mặt bằng nên vẫn còn trụ được nhưng với lãi vài đồng lẻ thế này thì cũng không nên duy trì làm gì! ”.


Trò chuyện với một bạn người Sài Gòn, tên Trang từng chứng kiến cảnh sầm uất, đông đúc tại Lê Thị Riêng được biết:  “Đã rất nhiều quán trà chanh tại con đường này phải đóng cửa vì ế ẩm, ngay đối diện anh trước đây là quán trà chanh khá đông nhưng bây giờ là tiệm giặt ủi xống áo rồi ”.


 Nguyên cớ thất bại của trà chanh Sài Gòn 


Xét đến Hà Nội, hai trọng tâm trà chanh lớn tại Ngã tư Sở và khu Nhà thờ lớn phong trào cũng đã đi xuống nhưng ở nhà thờ vẫn còn tập trung được lượng khách thân thuộc muốn hòa mình vào đám đông. Vậy sự khác nhau nào khiến trà chanh Hà Nội duy trì và vẫn phát triển tốt trong khi Sài Gòn mới được một năm đã chóng vánh tán phễu.



 Trà chanh ở nhà thờ lớn Hà Nội vẫn được chú ý, tại đây tạo nên cộng đồng khá đông đảo nên phong trào khó đi xuống. 


Kinh dinh trà chanh ở Hà Nội khá đơn giản khi chỉ cần những chiếc ghế nhựa và cái quan yếu nhất là phải có không gian đủ rộng để tạo thành một cộng đồng đông vui trong khi đó tại Sài Gòn, từng quán trà chanh chật hẹp được mở ra, vỉa hè không được sử dụng như Hà Nội đã khiến khả năng tạo kết liên cộng đồng bị “gãy”.


Thời tiết tại Sài Gòn cũng là một rào cản với trà chanh, nếu có không gian hạ để kinh doanh, thì chiều tối trời lại thường đổ mưa đằm đìa, khiến nhiều cuộc vui, chém gió,… Của các nhóm bạn trẻ phải ngưng giữa chừng.


Mặt khác điểm mạnh tại các quán ở Sài Gòn thường có xu hướng chiều khách nhưng vô tình lại trở thành yếu điểm. Bởi trà chanh Hà Nội chỉ có một món duy nhất là trà chanh nên khách hàng vào không cần gọi đồ uống, không cần chọn lựa. Trong khi đó, ở Sài Gòn, một danh sách các đồ uống phong phú tại các quán đã vô tình khiến trà chanh nhạt nhòa đi hẳn.


Hoài Nam (Theo Báo Đất Việt)



Trà chanh Sài Gòn 'hợp rồi tan'

Hẹn hò với phố cổ Hội An từ kiếp trước






Thành thị Hội An nằm ở vùng hạ lưu ngã 3 sông Thu Bồn thuộc vùng đồng bằng ven biển tỉnh Quảng Nam, cách thành thị Đà Nẵng về phía Nam 28km. Nơi đây xưa kia đã có một thời lừng danh với tên gọi Faifoo mà các nhà buôn Nhật Bản, Trung Quốc, Bồ Đào Nha, Italia… đã biết đến từ thế kỷ 16, 17.



Từ thời đó, thương cảng đã thịnh vượng, là trung tâm buôn bán lớn của vùng Đông Nam Á, một trong những trạm đỗ chính của thương thuyền vùng Viễn Đông. Cũng nhờ vị trí địa lý tiện lợi nên từ hơn 2000 năm trước, mảnh đất này đã tồn tại và phát triển nền văn hóa Sa Huỳnh muộn. Chính vì sự giao thoa văn hóa từ rất lâu đời này nên Hội An là mảnh đất giàu truyền thống lịch sử cánh mạng và văn hóa, được kết tinh qua nhiều thời đại.

Đến với Hội An là đến với không gian kiến trúc cổ kính và những con người thành tâm, nồng hậu. Giữa các con phố rộn rịch nằm trên các con đường hẹp là một dãy phố nằm sát bờ sông Hoài, soi bóng một góc bức tranh   du lịch vũng tàu   phố cổ xuống dòng sông. Tại đây du khách dễ dàng bắt gặp nhiều dãy nhà hình ống mái ngói phủ rêu, trong nhà treo hoành phi, câu đối và nhiều cột gỗ quý trạm trổ hoa văn cầu kỳ vẫn sáng bóng màu của thời gian.


Để có cái nhìn khái quát về lịch sử Hội An, du khách nên đi thăm quan các Bảo tàng Lịch sử – Văn hóa, bảo tồn gốm sứ mậu dịch, bảo tồn văn hóa Sa Huỳnh… Các Hội quán cũng rất quyến rũ, bởi mỗi địa điểm là một đặc thù kiến trúc dị biệt, biểu trưng cho môn phái kiến trúc của địa phương như Hội quán Triều Châu, Hội quán Phúc Kiến, Hội quán Quảng Đông…

Tôi lang thang ngắm đèn lồng phố cổ, tưởng như mình lạc vào thiên đàng lung linh, ảo huyền. Cảm giác thái bình ngập tràn lòng, nên thấy từng ngõ ngách, từng đồ vật nơi đây đều trở lên dịu dàng và hấp dẫn đến kỳ lạ. Để được gần gụi hơn với người dân nơi đây, tôi ghé thăm làng gốm Thanh Hà, làng rau Trà Quế, làng mộc Kim Bồng, cảm nhận nét phúc hậu trong nụ cười, ánh mắt. Cái không khí thăng bình và mộc mạc, khác xa với nhịp sống tất tưởi của thế giới hiện đại mà chúng ta đang sống mỗi ngày, khiến tôi thấy tiếc khi phải chào tạm biệt Hội An.


Chú tôi gọi điện vào dặn “nhớ ghé quán bên đường ăn bánh quai vạc nhân chả tôm quết nhuyễn, thứ bánh được người Pháp đặt tên là “huê hồng trắng”, và chớ quên thưởng thức món chè bắp để thấy được vị ngon ngọt rất đặc trưng của Hội An khi lúa ngô được trồng trên đất cồn, tưới nước từ con sông Thu Bồn bình yên ấy”.


Theo  Đại kết đoàn 



Hẹn hò với phố cổ Hội An từ kiếp trước

Mộng mơ Suối Ngọc Vua Bà






  

Đến đây du khách có thể thả hồn mình vào thiên nhiên, mắc võng nằm dưới tán cây, bơi lội trong những hồ nước tự nhiên rộng vài trăm héc ta.








Suối Ngọc – Vua Bà trước kia là một trong những địa danh du lịch của tỉnh Hòa Bình, nay được sát nhập vào Hà Nội.

Theo đường cao tốc Láng-Hòa Lạc, khu du lịch Suối Ngọc-Vua Bà là một quần thể du lịch sinh thái ra đời trên diện tích 300ha. Do chỉ cách thủ đô Hà Nội hơn 30km về phía Nam, du khách có thể thực hiện chuyến tham quan và ngơi nghỉ tại thắng cảnh Suối Ngọc – Vua Bà bằng mọi công cụ của riêng mình.








Bước qua cánh cổng gỗ xinh xắn là những rừng cây xanh gồm mỡ, keo, thông và nhiều cây ăn quả phủ kín những quả đồi. Du khách có thể mắc võng nằm dưới tán cây hay ngủ qua đêm trong những ngôi nhà sàn đẹp.

Trên cái nền xanh mướt của cây cỏ, dòng suối Ngọc uốn mình róc rách trên những ghềnh đá chênh vênh, vừa xuôi dòng hiền hòa mơ mộng, thoắt cái đã tuôn ào ào trắng xóa với vô vàn hợp âm rền vang của đại ngàn kỳ bí.


Dưới nắng hè nóng bức, du khách có thể xuống tắm trong hồ bơi nhân tạo hay hồ thiên nhiên rộng vài trăm héc ta, chứa nước của suối Ngọc từ trên đỉnh núi Vua Bà đổ xuống. Con đường dẫn vào rừng tản mát những cụm hoa dại đủ màu, cây lá chen dày phía trên đầu như tạo thành một vòm xanh ngút mắt. Lên trên chút nữa là cây đa thân to chừng 7 người ôm sum suê tỏa bóng.










Tại   du lịch vũng tàu   đây, khách có thể đi bộ, leo núi, cưỡi ngựa và chiêm ngưỡng những thác, ghềnh tầng từng lớp lớp tiếp nối nhau, đặc biệt có thác 9 tầng cao 100 m nước đổ ào ào trắng xóa suốt hôm mai. Những vũng tắm dưới chân thác với làn nước trong xanh, thuần khiết của ba con suối đầu nguồn là sự ban tặng hào hiệp của tự nhiên cho con người. Bên những dòng suối là 2 khu vui chơi nước có 18 làn trượt luôn phục vụ những du khách thích cảm giác mạnh.



Bền chí hơn, du khách có thể leo lên đến đỉnh núi Vua Bà với độ cao hơn 1.000m, tận hưởng cái cảm giác bát ngát vô tận của non ngàn. Từ trên đỉnh phóng tầm mắt ra thật xa, thiên nhiên như hòa quyện vào nhau để tạo thành một bức tranh sơn thủy hữu tình tuyệt đẹp. Động thủy cung trong lòng đất với nhiều nhũ đá chạy men theo chân đồi cũng là một gợi ý hay cho những người ưa khám phá. Càng lên cao, không gian càng mở ra hào phóng và hùng vĩ.


Bạn sẽ không khỏi ngỡ ngàng trước những kiểu dáng của nhà sàn Mường, nhà sàn Tày. Dưới tán cây bên dòng suối thấp tháng bóng nhà sàn nhỏ xinh để du khách nghỉ chân khi về đây thưởng ngoạn. Nếu muốn bạn có thể dự các trò chơi dân gian dân tộc như bắn cung, bắn nỏ, ném còn, đi cà kheo, múa hát cồng chiêng, đêm lửa trại. Du khách cũng sẽ được thưởng thức các món ăn dân tộc phong phú như cơm lam, rượu cần, thịt gà nướng, lợn sữa nướng và các món ăn độc đáo của miền rừng núi.

Không chỉ thưởng ngoạn quang cảnh tự nhiên tuyệt đẹp, du khách còn được làm quen và khám phá những trò chơi dân gian dân tộc độc đáo: bắn cung, bắn nỏ, đi cà khêu, múa hát cồng chiêng… Đây cũng chính là một nét đẹp văn hóa, làm nên sức quyến rũ cho Suối Ngọc Vua Bà hùng vĩ và mơ mộng.


Du lịch Go



Mộng mơ Suối Ngọc Vua Bà

Những cuốc xe ôm ngàn cân treo sợi tóc ở Mù Cang Chải






Trong quá trình tác nghiệp tại huyện vùng cao của tỉnh Yên Bái, chúng tôi đã phát hiện ra một điều rất huých về những người chạy xe ôm nơi đây. Phần lớn họ là những người dân bản địa, hầu hết ở độ tuổi rất trẻ và chạy xe ôm không xuất hành từ nhu cầu mưu sinh như một nghề mà lâu nay vẫn bị mặc định. Họ chạy xe ôm vì họ có sức khỏe, sự thông suốt ở mức thông tỏ đường rừng và những chiếc xe chuyên dụng mới có thể giao thông một cách an toàn. Cũng có thể, họ là người từ nơi khác đến, nhưng vô lăng ở mức “phi phàm”, mới dám hành nghề.



 Anh Lại Đăng Hiệp đang chuẩn bị cho một cuốc xe ôm lên bản. 


Ngoài quốc lộ 32 chạy dọc qua địa bàn huyện, hầu hết, đường lên bản và vào các xã ở đây còn vô cùng khó khăn. Câu chuyện đường xá vùng cao nghe đâu đã không mấy xa lạ đối với những ai đã một lần ngược dốc, ngược đèo. Thậm chí, chỉ trong trí nhớ tượng, người ta cũng có thể tưởng tượng về những con đèo hun hút tầm mắt hay những dốc cao ngược dựng đứng. Có những chặng đường mới mở, là đường bạt núi nên vào ngày nắng, chiếc xe Minsk có thể tưng tưng trên đá sỏi chơm chởm. Nhưng chỉ cần một cơn mưa nhỏ, thứ đất núi đặc trưng quánh lại, cáu, rịt lấy bánh xe như lớp cao su dính chặt lốp với mặt đường. Để không bị dừng cuộc hành trình, con người chỉ còn cách xuống xe, đẩy bộ. Không chừng, người và xe có thể lao xuống vực lúc nào không biết.


Anh Sùng A Dinh, người bản Tà Dông, xã chế tác, hiện là cán bộ hội Chữ thập đỏ huyện cho chúng tôi biết: “Hiện nay, đường vào các xã còn nhiều đoạn rất gian truân. Chỉ cách trọng điểm huyện 20 – 30km thôi nhưng ngay cả những người bản địa với tay lái kỳ cựu cũng phải “bò” từ 4 – 5 tiếng đồng hồ bằng xe máy mới vào đến trọng tâm xã. Đấy là thời gian đi, tính cho những ngày đẹp trời. Còn với ngày mưa, nhiều đoạn đường không thể cho xe qua, người dân muốn thông đường phải tìm cách đi bộ. Nhiều đoạn đường vào các xã chỉ đổ bê tông được từng đoạn. Có khi đang rải sỏi, chuẩn bị đổ bê tông thì trời mưa, nước xói hoặc có lũ, mọi thứ bị cuốn trôi, đường rừng lại hoàn đường rừng”.


Cũng vì sự khó khăn về mặt liên lạc như vậy nên ngay cả hoạt động du lịch bản của huyện cũng khó lôi cuốn khách. Nhiều người tìm đến Yên Bái, hồ hết thuộc nhóm du lịch “phượt, bụi”. Những khu vực hiện trở thành “điểm đỏ” trên bản đồ du lịch Việt, như ruộng bậc thang Tú Lê, La Pán Tần, Chế Cu Nha… Đã có tự bao đời nhưng mới mấy năm gần đây được để ý do sự truyền bá rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng. Tuy nhiên, nếu chỉ để ngắm ruộng bậc thang hay dừng lại ở những thị trấn bám đường lộ, thì Mù Cang Chải cũng không có sự dị biệt quá nhiều với những thị trấn, thị tứ miền núi khác. Chỉ có những con đường vào bản luôn khiến du khách thập phương ám ảnh cảm giác rợn người. Có lúc, đường dốc xuống như trò chơi cảm giác mạnh, có cái gì đó trong lồng ngực chỉ chực muốn rơi ra, hụt hẫng. Lại có lúc, chiếc xe dựng ngược, bò rì rì dù có kiên cố ngồi sau những “tay lái cứng”, kỳ cựu, cũng không ai dám ngoảnh nhìn lại phía sau.



 Đoạn đường lên Trống Páo Sang khiến nhiều tay xe ôm kỳ cựu không khỏi cảm giác rợn người. 


 Những cuốc xe ôm bên đèo, bên vực 


Qua chặng đường bê tông với nhiều con dốc đứng, chúng tôi cũng đến được trọng tâm của xã La Pán Tần. Ở những xã miền núi như nơi đây, hoạt động sôi động nhất sẽ tụ hợp ở khu vực trọng điểm. Chúng tôi có phần hơi bất ngờ khi giữa mảnh đất miền sơn cước lại có một tấm biển “xe ôm” treo ngay dưới chân dốc dẫn lên con đường vào bản Trống Páo Sang. Lúc chúng tôi đến, có khoảng 4-5 người đàn ông đang ngồi trên xe Minsk nói chuyện.


Người đàn ông có tên Lại Đăng Hiệp (36 tuổi) hồ hởi san sớt với chúng tôi về nghề nghiệp đặc biệt này. Là người Hà Nam lên Mù Cang Chải lấy vợ rồi lập nghiệp, sinh sống tại đây, với vốn tiếng Kinh nhuần nhuyễn và sự thông đạt về tiếng Mông từ vợ, anh Hiệp vô tình trở thành người thông dịch, giúp chúng tôi nói chuyện với những người đàn ông quanh đó.


Qua lời anh Hiệp, chúng tôi được biết, ở xã La Pán Tần có khoảng 5- 6 người làm nghề xe ôm. Nói là “nghề” nhưng trên thực tế, đây chỉ là công việc ăn theo mùa vụ. Thời gian đông khách nhất là khi Mù Cang Chải vào mùa lúa chín. Khách du lịch khắp nơi đổ dồn về đây chiêm ngưỡng di sản của giang sơn. Ngoại giả, “nghiệp đoàn” xe ôm ở đây còn phục vụ những vị khách đặc biệt muốn khám phá những cung đường hiểm trở, đi tận sâu vào một số bản xa để tham quan và tìm hiểu cuộc sống của người Mông. Hiếm, một số người trong nhóm của anh có được vài mối khách hời khi chở công nhân vào trong các điểm mỏ. Bình thường, sau đợt nghỉ phép, họ đi vào các điểm mỏ bằng xe tải của công ty. Nhưng nếu trước đó ít ngày, trời mưa to, đất đá sạt lở nhiều, họ thắt phải nhờ đến những vô lăng cừ khôi như các anh mới có thể   du lịch vũng tàu   đến được địa điểm làm việc một cách an toàn.


Kể về mức thu nhập từ nghề này, anh Vàng A Dế (40 tuổi, bản Trống Tông) cho biết: “Vì công việc làm ăn theo mùa vụ nên thu nhập không nhất quyết. Vào mùa du lịch, anh em nào chạy tốt, có nhiều khách cũng có thể kiếm được 2-3 triệu đồng/tháng; còn không thì 1,5 triệu đồng/tháng là phổ biến. Ngày thường, không có khách, chúng tôi để số điện thoại lại cho những ai ở gần đây, hễ có khách, họ sẽ gọi”.


Nhớ lại chuyến đi hiểm nhất và có mức thu nhập “khủng” nhất khi lên Mù Cang Chải làm xe ôm, anh Hiệp tâm tình: “Hồi La Pán Tần xảy ra vụ sạt lở tháng 9/2012 vùi lấp 20 người, tôi vẫn nhớ đã từng chở hai phóng viên vào khu sạt lở. Lần đó, may mắn là trời không mưa nên tôi mới dám nhận lời chạy xe. Hai phóng viên đó thuê tôi chở, nhưng tôi nói rõ chỉ có thể chở được một người, đường đất đá, cao dốc khó đi nên chẳng thể chở hai người trên một xe. Mỗi xe tôi lấy 700.000 đồng. Nhiều người nghe sẽ nghĩ đây là số tiền lớn và chúng tôi lấy đắt vì đường vào chỉ chừng hơn 10 cây số. Nhưng quả thật, ai đi hết cung đường dốc đá mới thấy hết sự khó khăn và hiểm. Cái giá đó là trả cho sự vất vả và cả cái sự liều, hài lòng rủi ro, có thể phải gặp tai nạn trên đường đi. Khi đưa ra mức giá ấy, hai phóng viên trẻ có phần ngần ngại vì cho rằng còn đắt gấp chục lần giá taxi dưới Hà Nội. Sau một hồi thương thuyết, giải thích cho họ hiểu, chúng tôi cũng hạ giá xuống 500.000 đồng/xe. Nghĩ họ là người tốt, đi làm việc vì Đảng, vì dân, lặn lội bóng gió lên vùng đất heo hút này viết bài nên anh bạn đồng nghiệp cũng đồng ý với suy nghĩ vừa chở xe, vừa giúp cho những phóng viên trẻ nên chúng tôi lấy mức giá hữu hảo hơn”.


Nhìn lên con dốc đứng trước mặt, anh Hiệp nói tiếp: “Sau hơn 3 tiếng đồng hồ, rốt cục bốn anh em chúng tôi cũng vào đến chỗ sạt lở. Đường đi “khó nhằn” hơn tôi tưởng vì cơn mưa lớn kéo dài trước đó đã gây sạt lở nhiều đoạn đường tại bản Trống Páo Sang. Đoạn nào chạy xe được là may mắn, còn nhiều đoạn phải đẩy bộ. Lúc ấy, đồ đạc nhiều, đường lại dốc, chúng tôi phải bỏ lại những thứ không cần thiết để bớt tốn sức. Nhiều đoạn, cậu phóng viên ngồi sau phải hét lên hoảng sợ, mắt nhắm nghiền và phải ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng phải khích lệ hai cậu thanh niên vì không ít lần họ có ý định dừng lại vì quãng đường quá hiểm trở. Trong lần sạt lở đó, tôi đã chạy hai chuyến xe ôm vào vùng hiểm nguy, tự thấy mình cũng là người may mắn”.


Anh Lại Đăng Hiệp cho hay, Thường ngày tuyến đường qua đó chỉ có những công nhân của công ty TNHH Thịnh Đạt (một đơn vị khai phá đá trên địa bàn – PV) và một số hộ đồng bào Mông có nhà gần tuyến đường đi lại. Còn du khách thập phương, trăm người hoạ chăng mới có một người đủ can đảm và hứng thú lên đây.





 ”Nghề để đời” 

Làm xe ôm ở đồng bằng phải đối mặt với nhiều rủi ro. Nhưng chạy xe ôm ở vùng cao Mù Cang Chải, người xế đối mặt với nhiều hiểm khác, từ địa hình đặc thù đem đến. Anh Hiệp chia sẻ: “Nếu không “chắc vô lăng”, có thể phải trả giá bằng cả tính mệnh của mình và du khách. Vì thế, anh em chạy xe ôm như chúng tôi thường bảo nhau giữ an toàn trên hết. Nếu vùng nào, đường sạt lở, ước lượng chẳng thể chạy xe qua thì dù khách có muốn lắm, trả giá cao, chúng tôi cũng giảng giải cho họ hiểu là không nên đi tiếp. Một vài người đã từng bị ngã xây xước chân tay, như thế cũng coi như đã là một sự may mắn lắm rồi”.


 Hạnh – Thu 



Những cuốc xe ôm ngàn cân treo sợi tóc ở Mù Cang Chải

Vũng Chùa - đảo Yến, một vùng non sông thiêng liêng












Núi Thọ – nơi an nghỉ của Đại tướng được bao bọc bởi mũi Rồng nên kín gió, yên bình – Ảnh: Hữu Khá



Vũng Chùa – đảo Yến nằm dưới chân dãy Hoành Sơn, cách đèo Ngang khoảng 10km về hướng đông nam. Từ trên đỉnh Thọ Sơn phóng tầm mắt về hướng biển là quang cảnh núi sông hữu tình, biển nước mây trời bình yên và khoáng đạt. Vũng Chùa được bao bọc bởi ba đảo là Hòn La, Hòn Gió và Hòn Nồm (đảo Yến) nên nơi đây rất kín gió. Những ngày gió bão tàu thuyền thường về đây trú ẩn.


Theo lời kể của những người cao niên ở làng Thọ Sơn, tên gọi vũng Chùa khởi hành bởi vùng biển nơi đây thăng bình như “vũng”, từ hàng trăm năm trước có một ngôi chùa rất khôn thiêng nhưng qua bao dâu bể nay chỉ còn nền móng. Đảo Yến tên gốc là Hòn Nồm, gọi theo hướng gió. Sau này người dân gọi là đảo Yến bởi trên đảo có nhiều chim yến về đây làm tổ. Đảo Yến rộng khoảng 10ha cách bờ khoảng 1km, vẻ đẹp hoang vu, như bức bình phong nổi lên giữa biển.


Trên đảo không có dân ở, chỉ có vài công nhân hậu Nha Trang ra đây dựng trại để khẩn hoang yến. Núi Thọ nối liền núi Sú tiếp nối mũi Rồng tạo thành một cánh cung vững chãi đâm biển Đông, bưng bít gió đông bắc; dưới chân là bãi biển cát trắng vàng trải dài tít tắp, cây cối xanh tươi.


Theo ông Võ Quang Đạt, chủ tịch UBND xã Quảng Đông, vũng Chùa là vùng đất có vị trí đắc địa, hướng nhìn ra biển Đông thoáng đạt nhưng lại kín gió. Nơi đây thế núi hùng vĩ dáng tựa thân giao long, có mũi Rồng đẻ tận mép sóng, biển trời hiền hòa, người dân chất phác, can tràng.


Vũng Chùa là một trong những thắng cảnh đẹp nằm trong vịnh Hòn La mà theo sách Đại Nam dư địa chí ước biên của nhà văn hóa Cao Xuân Dục thời nhà Nguyễn gọi là vịnh La Sơn. Vịnh La Sơn được bao bọc bởi những ngọn núi vững chãi như bức tường thành, phía lục địa là dãy Hoành Sơn “thế như rồng cuốn hổ ngồi, trập trùng điệp điệp lan ra tận biển” với đỉnh mũi Rồng che chắn phía tây – bắc, ở phía đông có nhiều đảo nhỏ.


Vùng biển Hòn La nức danh với những sản vật dùng để cung tiến triều đình. Theo sách Đại Nam nhất thống chí của Quốc sử quán triều Nguyễn, đặc sản nơi đây ngoài yến sào, sò huyết, tôm hùm còn có loài “cửu khổng quyết minh” hay còn gọi là bào ngư, là những sản vật thường mang đi cung tiến triều đình. Vùng đất này được người dân nơi đây coi là khôn thiêng bởi tục truyền năm xưa vua Lê Thánh Tông xuất thủy quân đánh Chiêm Thành đã dừng lại nơi đây lập đàn dốt phù trì. Khi thắng lợi trở về, nhà vua về đây lập đàn tạ ơn đất trời.


Đứng trên đỉnh Thọ Sơn nhìn ra bốn bề trời biển, một không gian bình yên và phóng khoáng, có thể cảm nhận được phần nào lý do Đại tướng chọn nơi đây để yên giấc ngàn thu. Ông Lương Văn Luyến, giám đốc Sở Văn hóa – thể thao và du lịch tỉnh Quảng Bình, nói rằng vũng Chùa là một vùng đất đẹp, núi non hùng vĩ, sóng biển hiền hòa. Theo ông Luyến, trong mai sau đây sẽ là điểm đến rất giá trị, kết nối với thắng cảnh đèo Ngang, đền thờ Liễu Hạnh Công Chúa… Tạo thành một tuyến du lịch tâm linh đầy sức thu hút, không chỉ cảnh quan đẹp mà còn rất lẻ.








Từ trên đỉnh Thọ Sơn nhìn xuống vũng Chùa và đảo Yến như một bức tranh sơn thủy hữu tình – Ảnh: Nguyên Linh


Khi địa danh vũng Chùa được nhắc đến rất nhiều trong những ngày này, tôi lại nhớ đến một nhà “Quảng Bình học” đã từ trần mà người Quảng Bình không ai không biết: cụ Nguyễn Tú! Thuở cụ còn sống trong căn nhà nhỏ ở Cộn (phía tây tỉnh thành Đồng Hới), cứ mỗi lần ra sức tác ở Quảng Bình chúng tôi đều cố tìm cách để được cụ chỉ giáo cho đôi điều mình còn băn khoăn về vùng đất lạ lùng này. Bởi cụ Tú là một người Quảng Bình cực kỳ đặc biệt, chưa hề qua một trường đại học hay viện nghiên cứu nào, nhưng với tình xứ sở một cách “bất khả tư nghì”, cụ Tú đã viết nên cả chục pho địa chí về miền đất Quảng Bình.









Từ   du lịch vũng tàu   vũng Chùa nhìn lên ngọn Thọ Sơn, mộ phần của Đại tướng nằm dưới chân tháp Chuông – Ảnh: Lam Giang



Trong những cuốn sách viết về Quảng Bình, vùng đất vũng Chùa đảo Yến – nơi an nghỉ rốt cục của Đại tướng – cụ Tú đã nhắc đến rằng: “Ngoài vũng Chùa ở đèo Ngang ra, vùng biển Quảng Bình không có những quần đảo che đậy, chịu trực tiếp của các trường gió và sóng biển Đông, hạn chế chiều sâu của những cửa sông…”. Suốt dọc dài cả trăm cây số bờ biển tỉnh Quảng Bình, chỉ có bờ biển vùng vũng Chùa có các đảo án ngữ phía trước. Cũng từ vựng thế đặc biệt này mà những ngư gia ra khơi vào lộng trên lãnh hải này đã có câu ca đúc kết: “Gió bớc thì dựa vũng Chùa/ Gió nồm nam dựa Chụt: bốn mùa như ao” (gió bớc: gió đông bắc – NV).


Và chủ nhật 13-10, Đại tướng sẽ về nằm lại đây, bên sườn núi Thọ trông ra biển Đông. Trên nhiều trang Facebook có nhiều người đã dùng cả Google Map để định vị vị trí chôn cất Đại tướng, rồi gióng theo những phương vị trên bản đồ để luận về ý nguyện của người lính già khi về với cha ông vẫn muốn nằm bên bờ biển để cùng cháu con trấn thủ cõi bờ. Nhưng như câu nói của Đại tướng: “Nếu không có chiến tranh, tôi là một thầy giáo”. Ông là một vị tướng của hòa bình, và nói cho cùng chẳng ai muốn chiến tranh để rồi trở nên danh tướng cả. Ông sẽ về nằm đó, bên triền núi, mỗi rạng đông lên sẽ trông thấy những con thuyền của ngư dân về bến, yên bình trong nắng sớm. Ông nằm đó, mỗi buổi chiều về được nhìn đàn yến chao liệng trên sóng nước trước giờ về tổ.


Không phải không có những người dân quê Lệ Thủy thoáng chút buồn khi ông đã không về nằm lại giữa cánh đồng nơi quê nhà chôn nhau cắt rốn. Nhưng như nhiều người đã nói, với Tướng Giáp, có nhiều nơi chốn trên tổ quốc này ông có thể chọn để nằm lại như khu rừng Trần Hưng Đạo, trên dãy núi Dền Sinh của Cao Bằng, ở đó có một đỉnh núi gọi là đỉnh Slam Cao, nơi ông đã đặt đài quan sát và chỉ huy những người lính của mình đánh đồn Phai Khắt -trận đánh đầu tiên trong thế cục binh nghiệp của ông. Cũng có thể đó là cánh rừng Mường Phăng ở Điện Biên, là chiến khu ATK những năm kháng Pháp.


Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã về với Quảng Bình nắng gió, miền quê nghèo dù vẫn còn khốn cùng nhưng ấm tình nhân từ. Một cuộc trở về, rút cục và mãi mãi… Nhưng với quơ những gì mà chúng ta đã chứng kiến những ngày qua, khi hàng triệu người dân áo vải đã khóc thương ông với tột đỉnh tôn kính, hẳn rồi trong tâm thức của đời dân, một ngày nào đó Đại tướng sẽ hiển thánh như danh tướng Trần Hưng Đạo thuở nào, vì được muôn thuở dân yêu kính mà hiển linh nên Đức Thánh Trần.


————————————


 * Tin bài can dự: 


>> Non nước hữu tình nơi an nghỉ của Đại tướng
>> chôn cất Đại tướng ở Vũng Chùa – đảo Yến
>> Máy bay dân dụng đưa linh cữu Đại tướng về quê
>> soát bom, mìn chuẩn bị cho việc an táng Đại tướng



Vũng Chùa - đảo Yến, một vùng non sông thiêng liêng

5 đô thị đi xe đạp tại Việt Nam





  


 1. Thủ đô Hà Nội 


Vài năm trở lại đây, trào lưu sử dụng xe đạp đi làm hay đi dạo phố tại Hà Nội có sức quyến rũ trở lại với nhiều người bởi ích của nó như bảo vệ môi trường, rèn luyện sức khỏe, thậm chí là biểu thị phong cách riêng. Du khách nước ngoài đến Hà Nội cũng thích thuê xe đạp dạo phố, nhắm nhía phố và thưởng thức những món ăn dân dã trên đường phố thủ đô.








Bóng dáng xe đạp xuất hiện càng ngày càng nhiều trên phố xá Hà Nội


Những cung đường ở Thủ đô, đặc biệt là những điểm có khung cảnh đẹp như Hồ Gươm, khu vực phố cổ, Hồ Tây, đường quanh Lăng Hồ Chí Minh, đường Thanh Niên, đường Hoàng Hoa Thám, công viên Lênin… là những nơi lý tưởng cho những người mê xe đạp. Những khu vực xung quanh Hồ Tây, phố cổ, đường Thanh Niên, đường Hoàng Hoa Thám xuất hiện rất nhiều dịch vụ cho thuê xe đạp và đặc biệt đắt khách vào những ngày cuối tuần. Với giá thuê từ 80.000 – 100.000 đồng/buổi, 150.000 – 200.000 đồng/ngày tùy loại xe.


 2. Đà Nẵng 


Nổi tiếng rằng một thị thành thân thiện với môi trường và sở hữu những cung đường ven biển tuyệt đẹp, Đà Nẵng cũng xứng đáng là một địa danh lý tưởng dành cho xe đạp. Từ Sông Hàn đến biển Mỹ Khê, từ chợ Hàn đến Làng sông núi, những con đường lộng gió biển luôn là những địa điểm ưa thích của những người đi xe đạp.








Du khách có thể lựa chọn xe đạp để khám phá đô thị Đà Nẵng.


Hiện giờ một số đơn vị lữ khách tại Đà Nẵng cũng đã nhanh nhạy khai thác những tour du lịch khám phá thành thị bằng xe đạp, kéo dài chỉ trong một ngày với giá chưa đến 1 triệu đồng. Dịch vụ cho thuê xe đạp cũng rất phổ quát ở đây. Hồ hết các khách sạn đều có dịch vụ này phục vụ du khách.


 3. Hội An 


Chẳng thể không nhắc đến Hội An trong danh sách những điểm đến lý tưởng dành cho xe đạp. Xét về mặt quy mô, thị thành Hội An có bán kính di chuyển theo các hướng không quá 10 km, đặc biệt từ đường ven biển đến trọng điểm phố cổ nối bãi tắm An Bàng, Cửa Đại tạo thành tam giác, mỗi cạnh cũng chỉ hơn 5km nên rất lý tưởng cho việc chuyển di bằng xe đạp. Theo ước lượng, có đến 50% công dân Hội An chọn xe đạp là phương tiện đi lại quanh phố .








Du khách quốc tế khám phá phố cổ Hội An bằng xe đạp.


Nhiều du khách cũng chọn xe đạp để ngao du ra các làng ven phố cổ để thăm thú như làng gốm Thanh Hà, làng “học làm nông dân” Cẩm Thanh hay làng rau Trà Quế, làng mộc Kim Bồng…


Một số đơn vị lữ hành ở đây cũng đã xây dựng các tour du lịch   du lịch vũng tàu   sinh thái bằng xe đạp. Tuy nhiên, nhiều du khách đến đây đều muốn thuê xe đạp và tự do khám phá những điểm đến quyến rũ của Hội An. Dịch vụ cho thuê xe đạp ở Hội An cũng rất phổ quát với giá cả phải chăng.


 4. Đà Lạt 


Đà Lạt vốn nổi mang tiếng thị thành lãng mạn bậc nhất Việt Nam với không khí mát mẻ quanh năm và không gian thơ mộng nhiều cảnh đẹp. Bên cạnh đó, hồ hết các điểm tham quan tại Đà Lạt đều nằm trong vòng bán kính 10km từ trọng tâm nên việc du lãm bằng xe đạp không mất quá nhiều thời gian. Chọn lọc xe đạp để dạo chơi sẽ giúp du khách cảm nhận không khí trong sạch nơi đây, đắm mình trong không gian thơ mộng của Hồ Xuân Hương, thỏa sức ngắm vườn hoa thành thị và dạo chơi trong Thung lũng Tình yêu…








Hầu hết du khách đến Đà Lạt cũng đều muốn một lần khám phá cung đường quanh Hồ Xuân Hương bằng xe đạp.


Nếu bạn là người ưa mạo hiểm và muốn thử cảm giác mạnh thì hãy thuê một chiếc xe đạp địa hình để khám phá vẻ đẹp hoang vu, bí hiểm của những điểm đến bên ngoài trọng điểm thị thành Đà Lạt như: Thác Prenn, thác Datanla, thác Cam Ly, Làng Cù Lần, đỉnh núi cao nhất Đà Lạt – Langbiang…


 5. Vũng Tàu 


Không ầm ĩ như Hà Nội hay Sài Gòn, cũng không điềm tĩnh, thái hoà như Hội An, Vũng Tàu vẫn luôn có nét hấp dẫn riêng để lôi cuốn du khách. Ấn tượng để lại nhiều nhất với du khách về thành thị biển Vũng Tàu có lẽ là đường phố quá sạch và đẹp. Vậy nên không có gì lạ khi dụng cụ di chuyển được du khách chuộng ở đây là xe đạp.








Du khách có thể tận hưởng kỳ nghỉ ham thích khi du lịch bằng xe đạp


Du khách đến tỉnh thành này thường thích đạp xe đi dạo trên những con đường tuyệt đẹp ven biển, dừng lại tắm biển tại các bãi Trước, bãi Sau hay bãi Dương, thăm quan dinh Bảo Đại hay tượng Chúa Giesu trên đồi, và café chiều dưới những tán hoa sứ thơm hương ngắm hoàng hôn dần khuất.


 (Theo Danangtourism) 



5 đô thị đi xe đạp tại Việt Nam

Thăm Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ rưng rưng nhớ Cụ Giáp












Để đến sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên du khách phải đi bằng ô tô, vượt qua dốc Tà Lơi hiểm trở và nhiều đoạn đường quành, khúc khuỷu. Gần với Sở chỉ huy có đài quan sát trên đỉnh núi độ cao trên 1.000m, từ đài quan sát này có thể bao quát hoạt động và diễn biến ở thung lũng.


Bộ chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ đã đóng tại Mường Phăng trong vòng 105 ngày từ ngày 31/1/1954 đến 15/5/1954. Các cơ quan của Sở chỉ huy chiến dịch Đện Biên Phủ được xây dựng dọc theo con suối nhỏ, chạy quanh chân núi Pú Đồn, trên một diện tích thiên nhiên khoảng 90km2, được bố trí thành một hệ thống liên hoàn, bao bọc sớm muộn có hầm hào, lán trại thuận lợi, ăn nhập với tốc độ làm việc khẩn trương của Bộ chỉ huy chiến dịch đảm bảo được bí ẩn và an toàn tuyệt đối.


Được bố trí dọc theo con suối nhỏ chạy quanh chân núi Pú Đồn, trên một diện tích tự nhiên khoảng 90km², Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ là một hệ thống chỉ huy và phòng ngự dã chiến gồm các hầm hào, lán trại liên hoàn được làm bằng những vật liệu đơn sơ như cây, tre, luồng, lá móc, lá gồi có sẵn tại khu rừng Mường Phăng, rất phù hợp với điều kiện tác chiến và làm việc khẩn trương, song song vẫn bảo đảm được tính bí hiểm và sự an toàn cho bộ chỉ huy chiến dịch.








Từ căn hầm chỉ huy đi ra triền núi phía sau và trèo lên đỉnh đồi Pú Cá, có thể quan sát quơ thung lũng Mường Thanh và các cứ điểm quan yếu của quân đội Pháp như Beátrice (đồi Him Lam), Gabrielle (đồi Độc Lập), Dominique (đồi D1), Éliane 1 (đồi C1), Éliane 2 (đồi A1), cầu Mường Thanh…


Tính từ ngoài vào trong, Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ gồm các đơn vị được phân bố theo trật tự: trạm gác tiền tiêu, lán và hầm làm việc của cơ quan thông tin   du lịch vũng tàu   và Cục trưởng thông tin Hoàng Đạo Thúy, lán và hầm làm việc của sỹ quan liên lạc, lán và hầm làm việc của đoàn cố vấn Trung Quốc, lán và hầm làm việc của cơ quan chính trị, lán và hầm làm việc của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, đường hầm xuyên sơn dài 69m nối liền lán của Đại tướng Võ Nguyên Giáp với tham vấn trưởng Hoàng Văn Thái, lán và hầm làm việc của tư vấn trưởng Hoàng Văn Thái, lán tác chiến, nhà hội trường, nhà ăn, bếp Hoàng Cầm, lán Ban cơ yếu.


Sang thời kì với nhiều tác động nghiệt ngã của thời tiết, nhiều cơ sở bị hư hại nặng nhưng cũng đã nhiều lần được trùng tu, tu chỉnh, đặc biệt lán và hầm làm việc của Đại tướng Võ Nguyên Giáp và tư vấn trưởng Hoàng Văn Thái… Chừng mươi năm trở lại đây, Mường Phăng đã được quốc gia quan tâm đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng về điện, đường, trường, trạm, trong đó đoạn đường từ dốc Nà Nhạn vào đến xã, nơi vào thời điểm diễn ra chiến dịch Điện Biên Phủ chỉ là đường đất với xe thồ là chính thì nay đã được nhựa hóa, cả con đường dẫn sâu vào nơi đóng quân của Sở chỉ huy cũng được nâng cấp bằng con đường bê-tông dài hơn 1km xuyên sâu dưới cánh rừng Mường Phăng tạo điều kiện thuận lợi cho khách tham quan.








Trong những năm gần đây, Khu di tích Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ cuộn khá nhiều khách quốc tế đến tham quan tìm hiểu về cách bố phòng và khả năng che dấu của lính Việt Nam trước sự sạo sục săm soi của lực lượng thám không đối phương, so sánh giữa hai trung tâm chỉ huy Việt – Pháp để hiểu rõ mối tương quan và lịch sử cuộc chiến Điện Biên Phủ từ cả hai phía… Du khách thật khó ngờ khi Sở chỉ huy chiến dịch của Việt Nam cách Sở chỉ huy quân Pháp tại Mường Thanh chỉ 25km đường chim bay và tỏ ra huých với bếp Hoàng Cầm, một loại bếp có khả năng che dấu khói rất hiệu quả giúp bảo đảm an toàn cho căn cứ mà vẫn cung ứng cho đội viên đủ cơm nóng canh sốt để có khả năng đánh giặc…


Tuy nằm ở ngoại vi đô thị Điện Biên Phủ nhưng Khu di tích Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ cũng là một phần không thể tách rời của quần thể di tích thắng lợi Điện Biên Phủ, nguồn tài nguyên du lịch khôn cùng quý báu của tỉnh Điện Biên. Ngoài giá trị văn hóa lịch sử, rừng núi Mường Phăng còn là một trong những khu bảo tồn tự nhiên của tỉnh Điện Biên với nhiều loài động thực vật quý hiếm. Từ giữa núi rừng Mường Phăng, với sức lao động sáng tạo và cần cù, con người đã hình thành hồ Pá Khoang trong lành ngay giữa đường nối Mường Thanh với Mường Phăng, trở thành khu du lịch phụ trợ góp phần quyến rũ du khách đến với khu di tích Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ, tạo tiền đề cho du lịch Mường Phăng phát triển…


 Bảo Anh (TTVN) 


 Tổng hợp 



Thăm Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ rưng rưng nhớ Cụ Giáp

Nam Phi qua từng nẻo đường






Nam Phi, mảnh đất đa chủng tộc với rất nhiều sắc tộc khác nhau gồm da đen, da trắng (gốc Hà Lan, Anh, Đức…), Da vàng (người gốc Ấn, gốc Malay-Indo) giống như các màu sắc sặc sỡ trên quốc kỳ của Nam Phi.


Nam Phi có diện tích rất rộng với khoảng 1,2 triệu km 2 và dân số khá thưa thớt, chỉ khoảng 50 triệu đân.


Nam Phi nằm ở cực nam Châu Phi với 2 bên là Đại Tây Dương và Ấn độ Dương. Cho nên cảnh vật, thiên nhiên, khí hậu và con người ở Nam Phi rất đa dạng và phong phú. Thủ đô Pretoria và thành thị Johannesburg là hai trọng tâm kinh tế và thương mại lớn nhất của Nam Phi.



Đây là City Hall, trung tâm của Thủ đô Pretoria



Dinh tổng thống, nơi làm việc của Tổng thống Nam Phi



Dinh tổng thống được xây dựng trên một ngọn đồi cao, từ đó có thể nhìn thấy quơ 1 phía của thị thành



Một hình ảnh rất lạ lẫm và bất ngờ khi ai đến Nam Phi, đây là một ngôi chùa tên là Nan Hua, được người Đài Loan xây dựng rất lớn nằm ở ngoại thành của Thủ đô



Vào tháng 10, Pretoria ngợp bóng hoa Jakaranda, một dạng hoa với màu tím đặc trưng mà người VN hay gọi là Phượng tím. Đây cũng là hình ảnh được mọi người dân và khách du lịch đợi chờ để được chụp hình kỉ niệm với cây hoa đặc biệt này



Một cảnh hoàng hôn trong sân trường của Đại học Pretoria


 Sun City 


Đây là một khu vui chơi, tiêu khiển nghĩ dưỡng nằm cách thủ đô Pretoria khoảng 145km về phía Tây. Sun City còn được gọi là Lost City – thị thành đã biến mất được xây dựng ở chân của Vường quốc gia Pilanesberg với khuôn viên rất rộng với một quần thể bao gồm các khách sạn, resort, khu mua sắm, khu vui chơi tiêu khiển, bãi biển nhân tạo và các công viên để cắm trại.



Valley of Waves – bãi biển nhân tạo



Khu   du lịch vũng tàu   hồ nước và cắm trại


 Cây Baobab 


Hay còn gọi là Big Baobab hay Sunland Baobab, là một cây Baobab cổ thụ tại Modjadjiskloof thuộc tỉnh Limpopo. Đây được coi là một trong những cây Baobab lớn nhất thế giới còn tồn tại. Với đường kính thân cây lên tới 50m và chiều cao 22m, chúng ta sẽ thấy thật quá bé nhỏ khi đứng dưới tán cây khi mà chúng ta có thể chui vào bên trong thân cây đã được tạo thành 1 căn phòng có thể chứa đến 5-6 người.


 Công viên quốc gia Kruger 


Công viên này thì quá lừng danh rồi chắc mình sẽ không nói thêm nữa. Tuy nhiên mình có kinh nghiệm với khu rừng này là với hướng di chuyển từ thủ đô Pretoria hoặc TP. Johannesburg thì khách du lịch thường vào rừng bằng các cổng ở phía Nam và cũng để tùng tiệm thời kì, mọi người thường chọn thuê nhà nghỉ tại khu vực phía Nam rồi sau đó đi dần lên phía Bắc (nhưng thật ra chỉ đi đến khu vực ở giữa, như miền Trung vậy). Nhưng theo kinh nghiệm và hiểu biết của mình thì phần rừng ở phía Bắc đẹp, hoang sơ và nhiều con thú hơn, 1 phần vì mật độ khách du lịch ở phía Nam rất đông cũng như ở phía Bắc lượng mưa lớn hơn nên cây cối cũng tươi tốt và từ đó nhiều các loại động vật tập trung ở đây hơn.


Một điều để ý khác khi đi rừng là phải tính toán thời kì rất kỹ càng để đảm bảo đến những khu nghỉ trước giờ đóng cửa. Thời kì đóng mở cửa ở các khu nhà nghỉ là rất chặt chịa để bảo đảm tính an toàn cho khách thăm quan. Ngoài ra với tốc độ giới hạn từ 40-50km/h thì việc bạn bị muộn và chạy xe nhanh hơn là vi phạm quy định và có thể bị nhắc nhở và xử phạt bất cứ lúc nào.


Với 2 lần đi Kruger thì mình đã gặp đủ Big Five nhưng vì mất cả thảy dữ liệu vì hỏng HDD nên mình chỉ còn lưu giữ được một đôi tấm khi đã up lên mạng.



Một đàn voi gồm cả voi con đi ngang qua đường


Khi thăm rừng Kruger, khách du lịch phải rất để ý khi tiếp cận với những bầy thú có thú con. Đặc biệt là các đàn voi vì voi mẹ khi mới sinh con tính khá hung hăn, mọi dấu hiệu nào từ phía con người tỏ ra có thể gây hiểm đến đàn con sẽ có thể gây ra sự kích động và tiến công từ voi mẹ đến hành khách. Voi có kích thước rất lớn nên việc voi mẹ tấn công xe của khách du lịch đều gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.



Đây là một thí dụ (ảnh được sưu tầm trên mạng)

Xem tiếp “Nam Phi qua từng nẻo đường” phần 2

Nam Phi qua từng nẻo đường